Những đứa trẻ đã từng xuất chúng giờ lại trở nên rất bình thường
Toàn cơ thể mình không còn một chút sức nặng nào hết, và tâm trí thì như tảng đá xấu xí ngày một lớn dần, nghiền nát hết những thứ tươi đẹp bên trong.
Mình đã khóc rất lớn vào ngày hôm đó, vào một ngày mà mình thức dậy và nhận ra bản thân là một người tồi tệ đến thế nào. Mình đứng dưới dòng nước xả xối vào mặt, thấy xấu hổ và chỉ muốn hoà vào nước trôi tuột xuống hoặc biến mất vào hư không. Toàn cơ thể mình không còn một chút sức nặng nào hết, và tâm trí thì như tảng đá xấu xí ngày một lớn dần, nghiền nát hết những thứ tươi đẹp bên trong.
Mình đã từng là một đứa trẻ xuất chúng và độc lập, là con nhà người ta trong mắt mọi người. Mình luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập, là học sinh mà các giáo viên đều nhớ về và tự hào, là đứa con mà bố mẹ mình luôn hãnh diện mỗi lần đi họp phụ huynh. Việc là người giỏi nhất đến một cách tự nhiên, như mình được sinh ra để trở thành như vậy. Nhưng mình cũng bắt đầu nhận ra áp lực của việc làm người xuất chúng, là không chỉ đứng đầu trong một lần, mà phải là tất cả các lần. Mình thích được chú ý và ghi nhận, mình làm tất cả mọi người điều để đạt được vì đó là tất cả những gì mà thế giới mình hình dung về.
Rồi khi mình lớn lên, mọi chuyện của vẻ bắt đầu thay đổi. Mình gặp những người bạn mới, những người thông minh hơn mình, giỏi hơn mình. Mình không còn là người giải bài toán nhanh nhất, hay là người xinh đẹp, tài năng nhất. Mình không còn đặc biệt theo cái cách mà mình luôn nổi bật trước đó và những người khác đang vượt trội hơn mình ở những mặt khác nhau. Lần đầu tiên mình nhận ra rằng, mình không phải là người giỏi nhất, mình chỉ là đâu đó ở giữa cuộc đời này thôi. Mình đã tự hỏi rất nhiều về năng lực của bản thân, liệu mình có bỏ rơi một phần tài năng ở đâu không? Chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ mà ai cũng từng tự hào? Việc không là người giỏi nhất làm mình tổn thương và thổn thức vô cùng.
Mình đã từng là một đứa trẻ xuất chúng, nên mình không chấp nhận về việc những người xung quanh, đặc biệt là gia đình mình biết về đứa trẻ-không-giỏi nhất mà mình vừa nhận ra. Mình xây một bức tường thật lớn, che dấu hết những thứ xấu xí, gom nắm nó và tạo thành một bức tranh đẹp đẽ. Mình đã sống với áp lực là một người có vẻ hoàn hảo trong mắt gia đình nhiều năm liền, mình không bộc lộ ra là cuộc sống mình khổ sở, mình không kể với mẹ về những đớn đau mình trải qua, mình không thổ lộ về chuyện tình cảm thất bại hay là việc mình gặp khó khăn trong công việc. Mình tự hào vì là đứa trẻ hoàn hảo trong mắt dòng họ, là người chỉ mẫu mực cho em trai noi theo.
Và rồi một ngày đẹp trời, chính mình đã đạp đổ bức tường đẹp đẽ đó. Mình kể cho mẹ về một phiên bản xấu xí, một câu chuyện mà mẹ mình cho rằng tổn thương lòng tự trọng của mẹ, của mình, và mỗi người trong gia đình mình. Mình cảm giác như bản thân đã làm một điều tồi tệ vô cùng, mình cảm giác hai mươi lăm năm qua cố gắng đã thành mây khói. Mình muốn bỏ trốn, muốn xoá đi cái ký ức về một đứa trẻ xuất chúng, muốn xoá đi tất cả những phiên bản của bản thân mà mình biết. Muốn tan vào dòng nước chảy vào buổi sáng hôm đó, muốn biến mất đi trong sự hổ thẹn và tổn thương.
Mình đã chờ một cơn thịnh nộ của mẹ, về sự thất vọng mẹ nghĩ về mình. Nhưng không, mẹ đã dịu dàng vỗ về lấy mình bằng tất cả tình yêu mà mẹ có, rằng mẹ yêu mình và hạnh phúc của chính mình hơn bất cứ điều gì hào nhoáng mà mình mong về. Mình như kẻ vừa vấp ngã từ vách núi cao, bám được vào một vách đá trong lúc rơi xuống, nhẹ nhõm hơn vì từ nay trở đi chẳng còn một bức tường nào để mình bảo vệ, chẳng ai kỳ vọng mình là xuất chúng, là người thông minh nhất, nhanh nhất. Những người xung quanh mình, chỉ quan tâm mình như là một con người, rằng mình có hạnh phúc không, rằng mình có ăn ngon không, rằng giấc ngủ của mình có bị làm phiền bởi những cơn ác mộng lúc nửa đêm không. Mình nhận ra rằng mình không cần phải xuất chúng trong mọi thứ, ngược lại, việc trở nên bình thường giúp mình tò mò hơn về những thứ mình chưa biết. Mình vẫn có thể giỏi một cái gì đó, đam mê hết mình và tham vọng để đạt được nó nhưng mình không nhất thiết phải áp lực bản thân rằng mình cần phải là người giỏi nhất.
Mình không chối bỏ những phiên bản của chính mình, từ đứa trẻ xuất chúng hay người lớn xấu hổ. Mình tự hào về tất cả những gì đã trải qua, để mình biết hơn về những thứ mà mình sẽ theo đuổi trong tương lai. Là người giỏi nhất thật tuyệt nhưng áp lực của việc đó cũng không hề dễ dàng. Mình hiểu ra cuộc đời có nhiều thứ hơn để tận hưởng, thay vì chỉ mãi chạy theo định kiến về một hình ảnh hoàn hảo.
Làm người xuất chúng cũng được, làm người bình thường cũng được, chỉ cần mình thoải mái với hành trình mà mình đang mang, thoải mái với chính con người thật của mình. Ai trong cuộc đời cũng sẽ tầm thường ở một vài thứ, và vĩ đại ở nhiều thứ khác. Đôi khi một cuộc đời đủ đầy, là một cuộc đời chỉ cần đang thở và sống với hiện tại.
Buy Lym a coffee via link: https://www.buymeacoffee.com/thisislymisalreadytaken
Bạn Hà lúc bé tròn nhỡ, ông anh hơi gồng :D